Tâm trắng trong tỏa hương bay tinh khiết
Không nồng nàn nhưng dịu ngọt thiên nhiên
Không kiêu sa nhưng dáng vẻ an nhiên
Nét thanh thoát tâm hồn bình yên lắm
Một chút thoảng qua sao nghe đậm
Vị phù sa vương đất mẹ nghìn năm
Không gọi mời lũ ong bướm ghé thăm
Nhưng lữ khách nghe lao xao nổi nhớ
Chàng họa sĩ vẽ vào trong trang vở
Anh thi nhân đề lại mấy vần thơ
Tự hỏi thầm đã mấy độ xuân mơ
Sao cánh hoa vẫn nguyên hình dáng mỏng
Phải vì hoa của thần tiên mơ mộng
Mà vĩnh hằng đẹp mãi mới đất sông
Vươn lên cao bung tỏa cánh xuân hồng
Ban cho đời những nguồn vui an lạc!
NGUYỄN HOÀNG DUY